Tặng thưởng "Kể chuyện làng" tháng 7 - 8/2021 ~ Trường Dạy Cắt Tóc

Tuesday, September 7, 2021

Tặng thưởng "Kể chuyện Làng" kỳ 15 - Ảnh 1.

Hình ảnh Sông Lam và những kỷ niệm về Thế in đậm trong tâm trí của tác giả. (Ảnh: NVCC)

"Ngày tôi nhận được tin Thế mất vì một tai nạn giao thông, tôi đang ở quân ngũ. Tôi sững sờ và không tin đó là sự thật. Tôi xin phép Thủ trưởng đêm đó không sinh hoạt đại đội, rồi chạy dạt ra một góc sân tối của đơn vị và khóc. Tôi chắp tay về phía quê hương bái biệt nó"… Đó là một đoạn văn ngắn nhưng đong đầy cảm xúc của tác giả khi nhận hung tin về người bạn thuở thiếu thời của mình.

Tác phẩm "Kể chuyện làng: Nhớ bờ vai chai sạn của Thế!" là câu chuyện có thật về người bạn từng học cùng với tác giả ở đất Nghệ An thời khốn khó. Câu chuyện hay vì tác giả biết chắt lọc những chi tiết đắt giá, điển hình về người bạn nghèo, chăm chỉ, hiếu thảo nhưng cũng không kém phần gân guốc. "Làm được gì để kiếm thêm thu nhập để phụ gia đình là làm, từ vớt củi ngoài sông, đến bán kem, đội cát thuê, bốc vác... Nó làm tuốt, việc nào cũng thành thạo. Cả làng, cả xóm ai cũng thương Thế", tác giả viết. 

Cũng vì không ngại khổ làm những việc vất vả, nhọc nhằn khiến bờ bai của người bạn này đã bao lần thay da non, rồi chai sạn lúc nào chẳng biết. Trong ký ức, tác giả vẫn nhớ như in cảm xúc khi được sờ vào bờ vai ấy và trêu đùa cậu bạn. Những cái áo của người bạn cái nào cũng rách bươm vì phải vác nhiều gỗ, nứa...

Tình cảm keo sơn, đùm bọc của đôi bạn còn được thể hiện trong lần cả hai đi bán kem que với hy vọng kiếm được chút tiền sau vụ mất chiếc xe đạp Thống Nhất - tài sản quý giá nhất của gia đình tác giả thời điểm đó. 

Nhiều chi tiết trong tác phẩm này mà có lẽ nhiều người cũng có thể tìm thấy một phần tuổi trẻ khờ dại, khó khăn của mình ở đó. "Thế rủ tôi cùng nó đi bán kem… Thế lấy xe đạp của nó rồi chở tôi phía trước, còn cả thùng kem xốp 40-50 que ở phía sau. Tôi và nó đi đến mấy xã bên sông để bán. Mãi 3 giờ chiều vẫn chưa hết. Mở nắp thùng xốp ra vẫn còn 6-7 que kem dính đầy báo vụn, có 2-3 cái chỉ còn một nửa vì đã tan chảy. Thế lấy trong túi ra 2 cái bánh mỳ rồi kẹp kem chảy nước vào đó, mỗi đứa ăn một cái. Tôi ăn và quay mặt đi để dấu hàng nước mắt…", tác giả Nguyễn Khôi viết.

Đôi bạn ấy đã lớn lên, mỗi người mỗi ngả. Người vào lính, người ở lại quê nhà và có những dự định riêng cho tương lai. Cho đến một ngày, tác giả bất ngờ nhận được tin bạn mình mất vì một tai nạn giao thông.

"Kể chuyện làng: Nhớ bờ vai chai sạn của Thế!" được viết đậm chất văn nhưng không vượt ra ngoài sự thật với nhiều cung bậc cảm xúc. Chính vì thế mà người đọc dễ bị thuyết phục, dễ cảm thông và xúc động khôn cùng…

Chúc mừng tác giả Nguyễn Khôi! "Kể chuyện làng" mong được tiếp tục được sự cộng tác của bạn đọc, để chuyện mục ngày càng hấp dẫn và nhiều ý nghĩa hơn!

0 nhận xét:

Post a Comment