Truyện dự thi: Người tạo ra di tích ~ Trường Dạy Cắt Tóc

Thursday, July 15, 2021

1. Sự nổi tiếng bắt đầu từ câu nói vu vơ.

Khi ngồi một mình lẩn thẩn nghĩ lại, gã – tức Bột Ngứa thầm nhủ: "Một câu vu vơ mà đã làm thay đổi cả cuộc đời mình. Đúng là số trời thật". Nhưng trước đám đông thì gã lại vừa ra vẻ thần bí, vừa công khai rằng: "Bột Ngứa này trời phú cho khả năng ngoại cảm. Biết những việc thần bí mà hàng vạn, hàng triệu người không tài nào biết được".

Truyện dự thi: Người tạo ra di tích - Ảnh 1.

Tranh minh họa truyện dự thi Người tạo ra di tích

Câu vu vơ mà Bột hay nhắc lại ấy là câu: "Nếu nhà này không chỉnh trang lại thì sẽ …". Câu này gã nói cách đây gần chục năm khi gã đi qua nhà thằng Nhãn con thứ nhà Mận Rỗ mà dân làng gọi là Mận Min Tu mới làm được ngót hai năm trên mảnh đất Mận Rỗ mua của nhà Nhiêu Còm. Giáp mảnh đất ấy là cái ngõ nhỏ ăn thông từ xóm Bạc sang xóm Vàng. Khi làm nhà cho con, Mận Min Tu cho thợ làm đè lên cái ngõ chung của làng. 

Hôm ấy Bột Ngứa – nhà ở làng dưới- lên chơi nhà bạn, tình cờ ngang qua căn nhà ba tầng sơn vàng chóe. Tự nhiên buột miệng nói ra câu ấy (vì sao gã nói thì rồi sẽ biết). Hôm ấy Mận Min Tu sang nhà thằng con chơi, đang đứng nhởn nha, mặt mày hớn hở trên cái sân ăn lạm vào đất ngõ chung. Nghe Bột thốt lên câu ấy, bèn giật giọng hỏi: "Này ông kia nói gì đấy ?". 

Nghe Bột thủng thẳng "Thì tôi nói vậy thôi", Mận Min Tu bèn mời vào nhà nhưng Bột không vào mà nhát gừng: "Ông nghe thì nghe, không nghe thì thôi. Không thu bớt nhà gọn lại thì cũng không hay đâu". Mận Min nghe xong rùng mình, nhất là khi biết gã nói câu ấy là người thiên hạ chả biết gì ngọn nguồn nhà này. Mận Min định mời Bột vào nhà hỏi cho ra chuyện, nhưng thốt xong câu đó, Bột Ngứa cũng lẳng lặng rảo chân lướt đi.

Mận Min dần dà cũng quên câu nói bâng quơ của gã thiên hạ. Cho đến gần ba tháng sau, thằng Nhãn đi ăn liên hoan sơ kết sáu tháng ở cơ quan về, có lẽ do xỉn vì nốc quá nhiều cả bia lẫn rượu, mất tay lái lao đầu vào cột điện chỗ ngoặt từ đường cái vào ngõ. May là chỉ đâm sượt nên cu cậu ngất xỉu vì choáng và tóe ra khoảng nửa bát máu. 

Mận Min vừa xót con, vừa hoảng sợ, chợt nhớ lại câu nói của gã làng dưới. Lập tức gã mở kế hoạch quyết tìm bằng được Bột Ngứa. Cũng là số, số ấy lại dựa vào sự mau miệng nửa nạc nửa mỡ nên chỉ chưa đầy một buổi chiều, Mận Min đã tìm ra tung tích Bột Ngứa. Hóa ra, tuy ở làng dưới nhưng gã lại chơi thân với Vinh Hoen đầu dốc do học cùng từ cấp một lên cấp hai.

Khi nghe Mận Min hỏi cách giải, thì Bột Ngứa nói luôn: "Thu bớt nhà trả lại đất cho ngõ làng. Vì ngõ ngách trong làng chính là long mạch. Động vào phiền lắm". Mận Min tiếc đứt ruột hơn 10 mét đất lạm ra ngõ chung, nhưng vẫn đành nghe theo lời Bột Ngứa. May chỗ đất ngõ đó Mận Min chỉ vẩy thêm một phòng nhỏ le ra mẩu thước thợ.

Sau vụ đó, tiếng tăm Bột Ngứa từ từ nổi, thì đùng một cái Vinh Hoen, Bột Ngứa trong lần đi uống ở quán bia cỏ nhà Năm Trợn mới mở ở dốc cầu Binh lại gặp Hội Đen. Cuộc gặp này đúng là một sự kiện động trời khiến danh tiếng của Bột Ngứa vang dội không chỉ bốn làng trên, ba làng dưới đồng thời tạo nên một liên danh lừng lẫy đáng ghi vào những câu chuyện truyền miệng ở khu vực hữu ngạn con sông Cái.

2. Bột ngứa gỡ bí cho Hội đen thế nào?

Duyên do là thế này. Hội Đen như tên gọi là tay đàn ông có nước da ngăm ngăm. Mặt mũi, thân hình cũng chẳng phải nổi trội lắm, duy tài ăn nói thì chả cứ đám đàn ông cùng lứa mà ngay cả đám đàn bà con gái làng Chiện nhiều hạng tuổi cũng chịu. Khoa nói của Hội Đen phát tiết từ năm 17 tuổi khiến ngay ông cả Lân bố gã cũng đâm nghi ngờ "nguồn gốc thằng con mình". Cả Lân thì cả ngày ai nói đông nói tây thế nào ông vẫn ngậm tăm vậy mà thằng con mồm miệng lại quá tép nhẩy, may cho y là cái mũi trâu hai cánh sần sùi như vỏ cam sành của cả Lân thì lại như cắt từ mặt ông bố gắn vào mặt thằng con.

Năm ấy Hội Đen đã có tới ba thằng con trai, thằng nào thằng nấy cũng đều có cái mũi giống ông nội, giống bố như phô tô. Một cái may nữa là khi có con thứ ba thì Hội đen thiếu chút nữa bị trạm bưu điện giảm biên chế. Cơ quan nâng lên đặt xuống không bắt Hội Đen nghỉ việc vì sau đứa con trai thứ nhất, vợ Hội Đen đẻ sinh đôi hai thằng. 

Tưởng qua được cái sự giảm biên đó thì Hội Đen yên tâm làm ăn. Ai dè, cũng vì cái khiếu ăn nói mà hắn lại đánh dặm với một ả ế chồng quá lứa nhưng lại có cửa hàng tạp hóa ở làng trên liền kề với làng Chiện tòi ra hai thị mẹt mũi trâu. Cơ quan thì không đả động gì sự việc này vì chuyện ấy giờ thiên hạ đầy, nhưng vợ Hội Đen thì tam phen tứ phen làm gã điên đầu. Có lần mụ đã tính đến tận cơ quan gã làm toáng chuyện này dữ dội tới mức "lành làm gáo, vỡ làm môi". Sau đó mụ còn định xuống tận nhà con thối thây kia làm cho ra nhẽ. May cả hai việc mụ đều chưa tiến hành.

Khi Hội Đen gặp Bột Ngứa ở quán bia cỏ nhà Năm Trợn thì xung đột gia đình nhà Hội Đen đang hồi căng. Đã nốc đến ba vại bia mà sự nghĩ về việc chốc nữa về nhà mụ vợ vẫn giữ vẻ mặt nặng như đá đeo đến gần một năm nay cùng những lời rỉ rả vẫn khiến gã bứt rứt không yên. Hội Đen vốn tính bông lơn lấy sự vui để sống nên thấy vợ thế cũng ớn. Ngồi ở bàn bên cạnh là Bột Ngứa và Vinh Hoen đang thì thào điều gì đấy vẻ bí mật. Được một lúc thì Vinh Hoen cao giọng vẻ đàn anh gọi to:

- Hội Đen, mang cốc sang đây nói chuyện cho vui.

Nghe gọi đến lần thứ ba, Hội Đen mới cầm cốc bia mới uống một nửa sang bàn Vinh Hoen. Nhìn hàng ria mầu hung đỏ của Bột Ngứa, Hội Đen lướt cốc bia trong tay mình gõ vào hai cốc bia đang để trên bàn, mồm trở lại sự liến thoắng để quên sự bức bối khi nghĩ về vợ:

- Công nhận ông anh có bộ ria oách xà lù.

- Đây là Bột Ngứa, bạn tao… Nghe tên chắc chú biết ông ấy rồi chứ.

- Em biết chứ. Nhà ngoại cảm bình dân nhưng tài thì không nhất thì nhì ở nước ta.

Hội Đen mở máy đang thao thao thì Vinh Hoen giơ tay:

- Ông ấy vừa lên tận Tuyên giải nguy cho một tay trùm miến dong trên ấy. Đúng không?

Bột Ngứa xua tay:

- Chuyện vặt không nói nhiều. Hình như chú mày đang lấn bấn chuyện gia đình phải không?

Hội Đen liếc nhìn Vinh Hoen có ý trách:

- Ông anh sao lại kể cho bác ấy biết.

Bột Ngứa đưa ngón tay chỏ ra đu đưa trước mặt:

- Này, ông bạn tôi không hề nói một chút nào về chú. Tôi chỉ tình cờ quan sát, nhìn thần thái cậu tôi thấy ngay. Nhưng yên tâm, nếu chú mày tin thì hôm nay cho qua đi. Chiều mai anh qua nhà chú mày. Nói một câu với vợ chú mày là mọi chuyện ổn thôi.

Bữa bia hôm đó, Bột Ngứa trả luôn cả tiền cho Hội Đen khiến gã này vốn lợi khẩu hóa ấp úng khi thấy Bột Ngứa quả là hào phóng và tài ba.

Hai gã hẹn hò nhau. Và đúng chiều hôm sau, Bột Ngứa đảo qua nhà Hội Đen. Sau tuần trà, Bột Ngứa bảo Hội Đen gọi vợ lên. Bột Ngứa chỉ nói chưa đầy hai phút, thì vợ Hội Đen cúi đầu, nhí nhí nói:

- Em nghe bác. Vâng thế thì may cho ba thằng con em quá.

Câu nói của Bột Ngứa đơn giản thế này thôi "Mệnh hai đứa con gái ấy là che chắn cho ba thằng anh nó nên người đấy. Đừng làm gì quá mà mất cái may, cái thuận giời cho ấy đi"

3. Liên danh Bột Ngứa, Hội Đen bắt đầu phát

Sau này, có dễ đến hơn chục năm có lẻ khi liên danh Bột Ngứa, Hội Đen đã tồn tại được và làm được những việc mà tiếng tăm của nó vang xa chí ít trong vòng năm chục cây số vuông thì Hội Đen đôi lúc ngờ ngợ tài phán đoán như thần của Bột Ngứa, nhưng rồi y vẫn phải lờ đi trong tình cảnh há miệng mặc quai. 

Chẳng gì vì lời phán như thần của hắn mà vợ gã chẳng những không còn lầu bầu về việc hai đứa con gái riêng của gã chồng bợm bãi mà còn tỏ ra hào phóng: "Thôi thì con nào chả là con, trăm cháu không bằng máu chồng. Thỉnh thoảng anh nên đảo xuống xem mẹ con cô ấy thế nào, cần gì không". Hội Đen nhếch mép ra điều: "Đẻ con ra thì phải nuôi, thế là cô ta may lắm rồi".

Hội Đen ngờ ngợ tài của Bột Ngứa cũng có cái lý. Sự ngợ này thật đơn giản. Bởi, từ cổ chí kim, từ đông sang tây thiên hạ đều khẳng định "Ở gần các vĩ nhân thì thấy họ đôi lúc cũng bình thường" mà xứ ta thì có câu nói nôm nhưng xem ra lại có vẻ đúng hơn là "gần chùa gọi bụt bằng anh". Nghi ngờ là vậy song mỗi khi nghĩ lại sự việc mà Bột Ngứa làm cho làng mình mở mang với thiên hạ cả về tiếng tăm lẫn kinh tế thì mọi sự nghi ngờ về tài năng của Bột Ngứa dường như tiêu tan trong suy nghĩ của Hội Đen.

Duyên do là thế này. Một lần sau khi đã ở cửa hàng bia cỏ của Năm Trợn đến hơn tiếng đồng hồ thì Bột Ngứa tự nhiên nhớ đến điều gì liền hất hàm hạ giọng hỏi Hội Đen:

-Có lần chú bảo, tay Lãn, phó chủ tịch xã có họ hàng với chú phải không?

Hội Đen nhoẻn cười, đôi cánh mũi trâu xòe ra:

- Vâng. Họ gần lắm đàn anh ạ. Bố em là em ruột mẹ anh Lãn mà.

- Chú có biết tay anh chú phụ trách món gì trong xã không?

- Phụ trách món gì à? Để em xem nhé… À, hình như chỉ đạo cái đám kẻ khẩu hiệu, thúc dục treo cờ…rồi dự khai giảng, bế giảng năm học, phụ trách mấy tổ thơ xóm…

- Hiểu rồi. Vậy là văn xã.

- Văn xã. Đúng đúng. Đàn anh hiểu rộng thật.

Bột Ngứa hạ giọng, tay vẫy vẫy, giọng nhỏ lại, lào khào:

- Thế thì mang ghế sang đây ngồi. Có cái ăn được đấy. Nhưng việc này phải tuyệt đối kín, không hở ra được. Sang đây, sang đây.

Khi Hội Đen đã ngồi sát sàn sạt Bột Ngứa rồi. Động tác đầu tiên là hai chiếc cốc còn lưng lửng bia chạm vào nhau, rồi hai mái đầu Hội Đen và Bột Ngứa chụm gần lại. Chỉ thấy mái đầu cắt của của Hội Đen gật gật, chốc chốc đôi cánh mũi trâu lại ngoi lên như để thở cho dễ. Còn đôi môi dầy, thâm của Bột Ngứa mấp mãi liên tục bên vành tai có vết lang của Hội Đen. Khi hai cốc bia đầy bọt Năm Trợn mang đến thì Bột Ngứa và Hội Đen tách nhau ra. Đôi môi bám đầy bọt bia của Bột Ngứa mấp máy:

- Hôm nay thứ sáu, mai tao phải vào trong Canh làm việc với chủ tịch phường trong đó mà họ cần tao từ gần nửa năm nay rồi. Đúng chiều thứ hai, ba giờ chú hẹn cho ta làm việc với anh họ chú ta. Ta sẽ đến thẳng phòng phó chủ tịch phụ trách văn xã của xã chú. Chú nhất trí chưa? Xong việc này tao tin tên tuổi làng chú không chỉ nổi lên như cồn ở huyện này mà cả tỉnh, cả nước. Làm tốt món phờ rờ, bi a thì đến cả nước ngoài cũng biết, nhất là khách du lịch trong nước ngoài nước chen nhau đến xem di tích làng chú…

Đôi cánh mũi trâu của Hội Đen nhô lên, dập xuống lia lia:

- Anh yên tâm. Đúng đúng. Em sẽ đón đàn anh, đưa anh đến tận phòng làm việc của anh em ở Ủy ban. Nào cạn. Ngay sau đây em sẽ đến anh em luôn để hẹn anh ấy. Còn hôm nay đàn anh để em thanh toán. Hế hế

4. Cuộc nói chuyện lịch sử với phó chủ tịch phụ trách văn xã của Chiện

Phó chủ tịch Lãn tỏ ra là người sáng ý, hiểu xa biết rộng. Nên chỉ nghe Hội Đen, gã em con cậu nói chưa gẫy gọn lắm Lãn đã tỏ ra đã nắm rõ vấn đề. Vì thế nên khi Bột Ngứa mới dãi bầy chưa đầy ba phút, phó Chủ tịch Lãn đã giơ bàn tay có vết nghệ vàng nhạt chắc vừa cầm nghệ để xoa vết thương ở khủy tay mới lên da non vì móc phải hàng rào.

- Tôi hiểu ý anh. Anh ở xã dưới, nhưng lại chơi thân với không ít bạn bè trên này, từ Vinh Hoen trên ngõ Vàng. Cậu này học sau tôi mấy lớp và với ông em con cậu tôi đây thì anh không lạ gì đất làng Chiện này. Có cái gì mà gọi là di tích đâu. Trần cù xì toàn đồng đất cấy lúa trồng rau, vì thế…

Bột Ngứa tỏ ra nhẫn nại nghe phó chủ tịch Lãn, gã liếc nhìn Hội Đen rồi lại nhìn lên mấy tấm bằng khen, đoạn gật gật đầu, môi cong lên:

- Báo cáo anh. Có chú Hội đây biết nên chẳng dấu gì anh. Tôi đã giúp cho chí ít ba xã ở đầu huyện bạn giáp ranh với huyện ta có được ba cái di tích. Từ đó thành ra ba địa điểm du lịch, giờ ba xã ấy phát triển rất mạnh về du lịch. Chính nhờ du lịch nên kinh tế ba nơi ấy trong mấy năm gần đây có thể nói nhẩy vọt rất nhiều.

- Tôi hiểu. Đồng đất làng tôi giờ đang đô thị hóa. Nghe huyện phổ biến chỉ trong thời gian gần đây sẽ lên quận lên phường. Vì thế tôi rất biết tầm quan trọng của du lịch, chỉ hiềm… xã tôi thế này, có cái gì nó bầy hết ra…

- Báo cáo anh. Tôi biết anh lo về mặt di tích chứ gì. Không có thì ta tạo ra. Cái này tôi có kinh nghiệm lắm, nếu anh cho phép anh cứ để tôi lo.

Mắt phó chủ tịch Lãn hơi động đậy rồi căng ra to hơn bình thường gần gấp rưỡi. Sau đó đôi mắt nhíu lại, để miệng buột ra mấy lời chân thành:

- Không biết tôi nghe có lầm không… Hình như anh bảo tạo ra di tích ư?

- Vâng đúng thế. Tất cả ăn nhau ở biện pháp anh ạ.

- Biện pháp?.

- Vâng. Tôi ví thử thế này nhé. Hôm qua tôi đi lướt một vòng quanh xã mình, thấy giờ đồng ruộng thì không còn nhưng vẫn còn may là ngay phía trước dốc Đá, chỗ nối thông với gảnh đình còn một bãi đất rộng, có nhiều bụi cây găng dại. Ở bụi găng to nhất có một đống đất có lẽ do mối đùn lên. Vậy là có di tích rồi đấy.

Lãn phó chủ tịch lắc đầu, thật thà:

- Gần cái lều của cái Hĩm cháu bà Ngố chứ gì. Nhưng quả tình tôi chưa hiểu lắm. Di tích gì ở đống mối đùn ấy?

Bột Ngứa tủm tỉm cười:

- Có gì đâu. Từ bây giờ tôi, chú Hội Đen và nhất là anh. Một vị có chức quyền như anh mà khẳng định thì còn gì bằng.

- Khẳng định gì cơ?

Bột Ngứa giật nhanh tờ lịch chưa kịp xé vò lại rồi nói.

- Bây giờ mới có một tổ mối, chỉ là một tổ mối. Sau đó lúc nào đấy vào ngày đẹp trời, tôi với chú Hội ra làm vài nhát đất tạo ra một đống đất nửa gần bằng đống đất cũ. Rồi tôi sẽ chịu trách nhiệm buổi đêm nào đấy tôi vùi xuống đấy một hòn đá có đôi ba vạch nhì nhằng nào đó nếu nhờ ai viết vài chữ nho thì càng tốt. Hôm nào thuận tiện, tôi đúng là phải thằng tôi, vì chí ít tôi cũng có chút tiếng tăm ngoại cảm đào lên trước sự chứng kiến của anh cùng vài ba người khác. Xong ta vu lên là đó là hai nấm mộ của hai người yêu nhau cách đây bốn thế kỉ vào đời Lê Mạt chẳng hạn.

- Hai mộ… Giống như đồi thông hai mộ…

- Chính xác. Ở ta không có thông thì ta gọi là gảnh đình hai mộ. À không để trội hơn các nơi khác, ta cố dựng tạo thêm một mộ nữa thành di tích gảnh đình ba mộ. Hòn đá tôi vùi xuống sẽ là vật chứng…

- Hay nhỉ. Hì hì. Hội Đen đưa tay lên bưng miệng cười.

- Chú đừng cười vội. Thế vẫn chưa xong đâu, vì tôi còn phải nhờ một tay nhà văn nào đó soạn ra một câu chuyện. Đại để như là cách đây 500 năm ở Chiện ta có cô con gái con nhà giầu đem lòng yêu một anh lái đò nghèo kiết xác. Rồi lại giống như chuyện ở mọi di tích, bố mẹ cô ấy ngăn cản không cho lấy vì đã hứa gả cô nàng cho con ông Thái thú nào đó. Để chung tình chàng với nàng rủ nhau ra gảnh đình tự tử. Cậu công tử con Thái thú rất phục mối tình đó nên vào một đêm mưa gió ra quỳ lễ trước hai nấm mộ, rồi hóa liền.

- Thế là bịa à. Phó chủ tịch Lãn gãi gãi vết sẹo bôi nghệ băn khoăn.

- Phải bịa chứ. Mọi chuyện trên đời cái gì chả bịa. Nghe mãi thì người ta tưởng thật. Nhưng thiên hạ đa phần là hai mộ còn ta chơi độc hơn là những ba mộ. Mà đã là ba mộ liền kề thì dứt khoát là mộ của đôi trai gái. Con gái nhà giàu yêu con trai nghèo nên mới không lấy được nhau. Nay mình khịa thêm gã công tử con Thái thú ân hận rồi phục lăn tình mối tình chung thủy kia thì tôi đảm bảo di tích làng ông xong cái thì tha hồ khách xa gần đến phải nói đông hơn ruồi

- Tôi hiểu rồi. Sợ người ta không tin… Phó chủ tịch vẫn nhẫn nại gãi.

Bột Ngứa cau mày:

- Sao lại không tin. Đầu tiên anh là phó chủ tịch văn xã báo cáo với ủy ban coi như một dự án để kiếm ngân sách, kiếm người tài trợ. Phần tạo di tích thì tôi chịu trọn gói từ hòn đá tôi vùi xuống đào lên, rồi sửa sang lại ba mô đất, cùng lúc xây lên cái miếu. Tôi sẽ cho in lại câu chuyện tay nhà văn kia viết thành tờ rơi rồi phát cho mọi người nhất là trẻ con. Mọi việc xong xuôi, tôi đảm bảo chỉ ba năm sau, làng Chiện sẽ có di tích gảnh đình ba mộ. Lúc đó tôi đảm bảo khách du lịch sẽ đến ầm ầm. Dân xã ông tha hồ xây khách sạn, nhà nghỉ, mở quán ăn, karoke… Ngân sách xã tăng vọt từ đấy chứ đâu.

Hội Đen tự nhiên vỗ tay:

- May quá. Nếu đúng thế thì em sẽ không bán mảnh đất ngoài đê nữa. Em không xây thì bán đất không cũng gấp vài lần bây giờ. Vừa rồi em tính ba mươi mà thằng cha cứ kì kèo đòi bớt. Kì này em sẽ dứt khoát để lại

Nghe thằng em con cậu hí hứng Phó chủ tịch Lãn bắt đầu gật gù. Còn Bột Ngứa thấy vậy tăng tốc:

- Cả xây miếu, rồi thuê tay nhà văn viết chuyện, rồi công xá vun đất, in tờ rơi cũng không tốn mấy. Giỏi lắm đến chục triệu là cùng. Số tiền ấy tôi sẽ liên hệ với Công ty cát sỏi mới thành lập. Tôi sẽ huých tay giám đốc vào ủy ban xin được tài trợ.

- Cứ cho là hai chục triệu đi. Sau đó dứt khoát khoanh vùng ba mộ giả lại bán vé cho khách tham quan… Hoàn vốn nhanh lắm.

Nghe phó chủ tịch Lãn nói như buột mồm, Bột Ngứa giáng thêm:

- Kinh tế chỉ là phụ mà cái chính là thương hiệu làng Chiện sẽ nổi như cồn. Chẳng gì làng Chiện cũng có một di tích. Chạy khéo còn được Bộ văn hóa công nhận thì tha hồ oách.

- Làng Vệ dưới ông sao ông không tạo ra một cái di tích….

- Ấy ấy. Thứ nhất, tôi chưa thấy làng tôi có chỗ nào độc đáo như gảnh đình làng ông. Thứ hai, làng tôi với làng ông địa liền nhau. Một khu vực thì chỉ nên một cái di tích thôi, thêm cái nữa thành nhàm. Vả lại nếu cái di tích gảnh đình ba mộ này mà vọt được lên thì dân làng tôi chắc chắn cũng được hưởng lợi lây chứ. Phó Chủ tịch yên chí. Tôi đã tính là chuẩn rồi. Phó Chủ tịch nên tính thành dự án gấp đi. Tôi sẽ vận động đằng sau. Biết đâu vì cái di tích này khóa sau ông chả lên chủ tịch.

5. Trăm sự cũng tại cái máu của Hội Đen

Mọi việc nghe ra có vẻ thuận. Dự án gảnh đình ba mộ do Phó chủ tịch văn xã Lãn đề xuất đã được Hội đồng nhân dân xã duyệt khá nhanh. Doanh nghiệp có máu mặt trong vùng đánh hơi thấy món bở đổ xô vào xin tài trợ. Bột Ngứa đã nhờ một tay nhà văn huyện viết nội dung một tờ rời như một chuyện cổ tích bùi ngùi với giá hai tờ polyme to. 

Bột Ngứa còn công phu nhân chuyến vào thăm ông anh kết nghĩa từ đời tám hoánh tận Ninh Bình thửa hẳn một hòn đá, nhờ thợ khắc mấy chữ nho "tam nhân chi mộ". Y thận trọng, bí mật về cất trong nhà đợi dịp chôn xuống chỗ đất có tổ mối đùn. Ai ngờ…Đúng là trên đời này trăm sự không lường trước được chữ ngờ. Thành ra…

Duyên do là buổi tối hôm đó sau bữa bia cỏ túy lúy ở quán Năm Trợn thì Bột Ngứa bảo Hội Đen lên tăm lại chỗ đất có tổ mối để vài ba hôm nữa vào cuối tuần trăng ra chôn hòn đá thửa từ Ninh Bình về.

Nếu tối đó Bột Ngứa cùng đi với Hội Đen thì mọi sự sẽ chẳng có gì xẩy ra. Di tích gảnh đình ba mộ chẳng chóng thì chầy cũng được phát lộ làm rạng danh làng Chiện. Khổ nỗi hôm đó Hội Đen lại đi một mình. Khi đến gần tổ mối, thì gã nghe thấy tiếng con gái rặng hắng giống như một ám hiệu. Hội Đen ngà ngà nổi máu tòm tem cố hữu. Gã đi rón rén về phía lều nhà cái Hĩm, thì thấy trong ánh đèn từ lều phả ra là thân hình trắng lốp của đàn bà đang ngồi lau người bên cái vại nước. 

Hội Đen nuốt nước bọt, lom khom lại đằng sau, phồng to hai cánh mũi trâu hít mạnh một hơi dài, rồi ôm choàng lấy người đàn bà. Chả biết khẩu khí gã thế nào mà, cái Hĩm sau khi tý hét lên khi thấy hai cánh tay đàn ông bất ngờ ôm riết lấy mình. Khi nhận ra gã đàn ông đĩ bợm người làng thì cô ả tát yêu vào má gã một cái, thì thào "Nỡm ạ. Tối nay thằng chồng em sắp về rồi để tối ngày kia đi". Hội Đen nghe vậy bừng tỉnh nghĩ đến gã chồng thấp lùn, đen xì bắp chân, tay nổi lên cuồn cuộc của cái Hĩm, bèn nuốt nước bọt gật gật, cố ghìm cơn rồi lẳng lặng đi về .

Đúng hẹn, hai tối qua, vào quãng gần 8 giờ khi no nê trận bia cỏ rồi gã vác hòn đá được Bột Ngứa sai đưa lên đặt sẵn chỗ tổ mối. Sau khi đặt hòn đá vào chỗ gã cho là đúng như Bột ngứa sai rồi, gã bậm môi chui vào lều Hĩm. Hai đứa ôm xoắn lấy nhau sắp đến hồi hít hà thì thằng chồng đắng hắng đi vào. Hội Đen nghe tiếng gã chồng hoảng hốt bật dậy vơ vội quần áo guồng chân. 

Thằng chồng cái Hĩm thấy từ trong lều nhà mình phóng ra một bóng người bèn hô to "có trộm, có trộm" rồi lao theo. Hội Đen nghe tiếng kêu càng hoảng hốt chạy, bất đồ vấp phải hòn đá có chữ nho Bột ngứa thửa từ Ninh binh về. Hội đen ngã lăn quay, đầu đập vào tổ mối. Cùng lúc ấy chồng cái Hĩm cùng mấy người ập đến. Trong ánh đèn nhờ nhờ phả ra từ chiếc cầu to tướng bắc ngang sông cùng ánh đèn pin người ta nhìn thấy hòn đá có chữ nho, gã Hội đen nhăn mặt vì đau, đang quấn vội quần áo quanh thân mình…

Làng Chiện lại một phen ồn ào vì việc Hội Đen mò cái Hĩm bị thằng chồng nó trói lại, giã cho một trận thừa sống thiếu chết.

Nhưng ầm ĩ hơn cả là cả làng loạn lên vì hòn đá có chữ nho, không hiểu sao tự nhiên lại nằm chềnh ềnh trước cửa lều cái Hĩm bên cạnh tổ mối đùn. Sự ầm ĩ này lọt ra. Một tuần sau ở trên cử xuống ba ông đeo kính cận, người đều quắt, đen và nhỏ thó đến xin làm việc tại ủy ban để nghiên cứu về hòn đá có chữ nho. Hòn đá được mang đi, nhưng chỉ ba ngày sau trên tư giấy về bảo hòn đá ấy hình như của nhà nào mới làm hình như để trang trí cho hòn non bộ chứ chả phải vật cổ xưa gì.

Chính vì kết luận đó nên dự án gảnh đình ba ngôi mộ của Phó chủ tịch Lãn bị phá sản. Mấy nhà tài trợ xuýt xoa lào khào, may chưa chuyển tiền vào tài khoản xã. Bột Ngứa điên lên vì mất toi hai tờ polime to thuê gã viết văn huyện viết điển tích chuyện tình bên sông. May gã chưa ứng tiền mua vật liệu để xây mộ. Bột Ngứa mấy lần nhắn Hội Đen ra quán bia cỏ Năm Trợn để trút cơn giận mất mồi. Nhưng nhắn năm lần bảy lượt, lần nào uống đến bóng bụng bia vẫn không thấy gã mũi trâu ra.

Làm sao Hội Đen ra được khi vợ gã mỗi khi thấy gã lảng vảng ra cổng thì lại lồng lên bảo "anh mà còn đi lang thang lần này nữa thì làm đơn ly dị đi, tôi ký ngay". Có tiếng là hám gái nhưng nghe vợ nói, thì Hội Đen đành thụt cổ lại lẩm bẩm "thì không đi thì thôi, định ra chơi vài vại bia chứ làm gì đâu mà rộn".

Chèm – Quỳnh Mai tháng 11.2020

0 nhận xét:

Post a Comment